Ở một vương quốc xa sôi có một nàng công chúa nguyện từ bỏ tất cả những vinh hoa phú quý, một cuộc sống giàu sang để đi theo một chàng trai nông dân sống cuộc sống nghèo khó, chàng trai đó mang tên Argon.
Argon: Công chúa, trên thế gian này có rất nhiều chuyện ta không biết, nhưng có một chuyện ta không thể nào hiểu nổi và nó luôn là sự băn khoăn lớn nhất trong cuộc đời ta!
Công chúa: Có chuyện gì mà khiến chàng băn khoăn đến vậy, chàng có thể nói ra nỗi niềm cho thiếp cùng biết được chăng?
Argon: Nàng là một công chúa cao sang quyền quý, cả đời được sống trong vinh hoa phú quý lại thêm dung nhan của nàng kiều diễm khiến biết bao nhiêu vương công quý tộc khao khát muốn lấy được nàng làm vợ. Vậy thì tại sao nàng lại từ bỏ tất cả để đi theo ta - một chàng nông dân nghèo khó để sống một cuộc sống nông dân tầm thường?
Công chúa: Ôi Argon yêu quý - chàng là người đã cho em nhiều hạnh phúc và niềm vui còn hơn cả em mong đợi sẽ nhận được trên cuộc đời này, em không biết là vì em mà chàng lại băn khoăn nhiều đến thế ?
Argon: Cũng chính vì vậy mà ta càng không hiểu! Ta có gì đâu ngoài đôi tay chai sạn, một bờ vai phong trần, một cuộc sống khốn khó và...
Công chúa: Hỡi hoàng tử của lòng em chàng không phải nói gì thêm nữa, chàng là người mà em muốn sánh vai nhất trên cuộc đời này. Có thể chàng không có nhiều thứ giàu sang vinh hoa phú quý kia, nhưng chàng có một trái tim lương thiện và chân thành nhất mà em đã từng gặp. Vinh hoa phú quý chẳng thể cho em thấy được hạnh phúc giản đơn của cuộc đời mà em từng mong ước, nhưng chính sự chân thành của chàng đã lấp đầy khoảng trống trong trái tim em, cho em biết tình yêu thực sự, giản đơn mà không một ai trong các vương công quý tộc kia có thể. Họ yêu em chỉ vì em là công chúa, chỉ vì em có người cha là đế vương của một nước có thể cho họ quyền lực và danh vọng chứ họ đâu có hiểu và yêu trái tim em như chàng đã từng. Họ yêu cha em chứ không yêu em thì làm sao em có thể hạnh phúc cho được. Chàng là tình yêu đầu tiên và duy nhất của cuộc đời em!
Argon: Nhưng hỡi công chúa thân mến! Tình yêu không phải chỉ toàn là màu hồng như nàng nghĩ. Cuộc sống khốn khó với biết bao khổ cực và phong trần, một người con gái mỏng manh, được bao bọc như nàng thì làm sao mà kham nổi, ta không muốn nàng theo ta mà phải chịu khổ cực. Và một điều nữa ta muốn cho nàng biết rằng: Một trái tim chân thành chưa đủ để ta có thể cho nàng hạnh phúc.
Công chúa: Em biết những điều đó và em cũng thấu hiểu được sự khó khăn mà em phải đối mặt cũng như sự lo lắng của chàng dành cho em. Nhưng chàng đâu biết cuộc sống thâm cung trật hẹp đang ăn mòn trái tim em, con người em. Em đã từng khao khát một cuộc sống bình thường như bao người khác với người chồng mà em yêu quý, một ngôi nhà nhỏ bé với những đứa trẻ yêu quý em và em yêu chàng.
Argon: Ta cũng yêu em, yêu nhiều hơn ta có thể. Nhưng con người có thể thay đổi mà, sao nàng lại tin ta, tin vào kẻ nông dân nghèo khó này. Ta không muốn vì ta mà nàng phải chịu khổ!
Công chúa: Chàng hỡi, chàng không phải vì em mà hạ thấp và tự lừa dối bản thân mình. Ngay từ lần đầu gặp mặt đôi mắt của chàng đã cho em thấy tất cả suy nghĩ của chàng. Đôi mắt ấy ngời sáng và công minh hơn ai hết, bất kỳ người sang trọng và quyền thế đến thế nào cũng không thể dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy của chàng - Đôi mắt thấu hiểu được thế gian,. Lần đầu tiên thấy chàng thiếp cũng không dám nhìn vào đôi mắt ấy vì thiếp thấy mình trở nên nhỏ bé trước đôi mắt ấy. Chàng tôn trọng và cảm thông với tất cả các mảnh đời, bất kỳ ai, bất kỳ người nào, và từ đó thiếp cũng đã đồng cảm với chàng. Và một điều nữa em muốn nói là em tin vào chàng, tin vào đôi mắt ấy, nụ cười ấy sẽ cho em được hạnh phúc, rằng nếu em có nhiều hơn thế nữa em cũng sẽ đánh đổi tất cả để theo chàng. Thế nên mong chàng đừng vì những suy nghĩ vậy mà bỏ rơi em!
Argon: Nàng là một công chúa cao sang mà lại có thể thấu hiểu được một kẻ quê mùa như ta, ta có đi khắp cả thế gian này chắc cũng chẳng thể tìm được ai hiểu ta hơn nàng. Ta nguyện sẽ yêu thương và bảo vệ nàng đến tận cùng thế giới này, dù vận đời có đổi thay thì tình cảm ta dành cho nàng vẫn không hề thay đổi. Cảm ơn nàng vì đã tin tưởng ta, yêu thương ta!
Công chúa: Vậy chàng sẽ đến thưa với phụ vương em chứ?
Argon: Ta biết phụ vương sẽ không chấp nhận ta, nhưng với những gì nàng đã dành cho ta thì cho dù có phải mất đi sinh mệnh này ta cũng nguyện vì nàng thuyết phục Đức vua mà không hề luyến tiếc!
Thế là cả hai người cùng đến gặp Đức vua để tỏ rõ tấm chân tình. Khi vừa gặp đức vua, hai người đã thấy đức vua đùng đùng nổi giận:
Đức vua: Quân bay đâu lôi tên quê mùa kia ra chém đầu cho ta!
Công chúa: Mong phụ vương hãy bớt giận tha thứ cho người con bất hiếu này và tha cho chàng ấy. Chàng ấy là người con thương mến, là trái tim và là niềm tin của con, nếu có thể con nguyện được theo chàng ấy đến bất cứ đâu, bất cứ nơi nào, cho dù là địa ngục trần gian con cũng hạnh phúc!
Đức vua: Hỡi công chúa của ta, con là công chúa mà ta thương yêu nhất, cưng chiều nhất, ta không hề từ chối con bất kỳ điều gì mà con yêu cầu. Ta muốn tìm cho con một phò mã tài năng và quyền uy nhất vương quốc này mới xứng đáng với con chứ không phải là tên nông dân quê mùa này!
Argon: Thưa Đức vua đáng kính, người là một vị vua anh minh xin hãy thấu hiểu cho nỗi lòng của kẻ hèn mọn này, con nguyện đem cả cuộc đời này, niềm tin này để đem đến cho công chúa những điều tốt đẹp nhất!
Đức vua: Ngươi có thể sao, ngay cả thân ngươi ngươi còn lo không nổi mà còn muốn lo cho con ta à. Công chúa là cành vàng lá ngọc lẽ nào ta lại để nó theo ngươi chịu xương gió khổ ải trần tục sao kẻ quê mùa đáng thương hại !!!
Công chúa: Cha hỡi chắc cha chưa nhìn được con người thật sự trong đôi mắt của chàng chứ không phải vẻ bề ngoài của chàng - một con người mà con có niềm tin sẽ đem lại sự ấm lo và hạnh phúc cho nhân dân hơn bất kỳ ai khác.
Đức vua:( Nhìn vào đôi mắt của chàng trai )Ý con là hắn còn hơn cả cha con sao, ta thực sự không muốn con chịu khổ nhưng để chứng minh cho con thấy rằng niềm tin của con đã đặt nhầm người ta sẽ cho các con được toại nguyện nhưng đổi lại con sẽ không còn là công chúa nữa con hiểu chứ ?
Công chúa: Dạ con hiểu!
Đức vua:( Tức giận.) Mảnh đất phương Nam còn chưa có người nào gây dựng ta sẽ cho hai ngươi đến đó sống một cuộc đời như những kẻ nông dân bần cùng, con đừng có trách ta mà phải trách rằng con đã ngu muội.
Đoạn kết sẽ là hạnh phúc hay khổ đau đều do các bạn lựa chọn.(hehe:))....)
The end!
No comments:
Post a Comment