Sunday, February 9, 2014

Tám ngọn gió đời

Buồn vui tựa trúc la đà

Tiếng chuông vang vọng, chiều tà nhẹ trôi.

Khen chê như thể sóng ngòi

Xây hồ đựng sóng, sóng ngồi lặng thinh.

Nhục vinh như bóng với hình

Lắng lòng nhẫn nhịn, một mình ta hay.

Có không chẳng khác tầng mây.

Vài cơn gió thổi, hết mây trăng cười

(Buồn – vui, khen – chê, vinh – nhục, được – mất (có – không) là mây bay, là gió thổi, là sóng nước lúc to lúc nhỏ, như hình với bóng không khi nào rời nhau. Cuộc sống luôn là như vậy, bởi chúng ta còn mang hình hài của cõi người nên không thể nào tránh được. Do đó, ta cần chấp nhận sự hiện diện của chúng, đôi khi chúng đến nhẹ nhàng, đôi khi dữ dội như phong ba bão táp, nhưng cuối cùng tất cả sẽ trôi qua và ta lại mỉm cười như hết mây trăng lại tươi cười giữa màn đêm của cõi ta bà.)


Nguồn: Sưu tầm từ  Phật Pháp Vô Biên- Sự Màu Nhiệm Của Phật Pháp

No comments:

Post a Comment