Sunday, April 7, 2013

Phút bâng khuâng.

Chiếc buồm nhỏ mơ về biển cả,

Cánh én mỏng vươn đến trời xa.
Lòng ưu tư mà sao chẳng biết,
Cuộc đời ơi, ngao ngán biết bao.


Vì mấy lúc, ta nặng lòng thế

Cảnh buồn vui, vướng bận xi mê.
Biển cả ơi, khi nào ta thấy,
Trời xanh ơi, ta vẫn kiếm tìm.

Chờ ta nhé, chớ ngoảnh mặt đi,

Giây phút này, xin giữ tới đây.
Và khoảng khắc, ngày sau kể tiếp,
Gom bâng khuâng, ghép nhặt năm dài!


                                             <T/g Thứ Lễ>


Tự dưng thấy tâm trạng mà chẳng biết nó tự đâu đến và đến tự bao giờ, buồn sao man mác!

No comments:

Post a Comment